Monday, November 19, 2007

Tìm lại ước mơ


Lúc ấy, tôi cảm thấy hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng thì tôi quyết định không tìm kiếm quyển tập đó nữa.

Khi học lớp ba, tôi đã biết mình muốn trở thành một nhà văn. Sau khi truyện của tôi giành được giải thưởng, tôi lại bỏ ra rất nhiều thời gian rãnh rổi để viết những câu truyện về các sinh vật lạ, những cuộc phiêu lưu của bọn trẻ con và cả những bài thơ viết về cảm nhận của tôi về thế giới. Tôi luôn mơ nhìn thấy những câu truyện của mình được đăng trên những quyển tạp chí, những cuốn sách văn học. Tôi viết liên tục trong suốt năm học đó. Lên lớp bốn, tôi vẫn tiếp tục viết và để tất cả những sáng tác của mình vào một cuốn tập, để tôi có thể mang nó đi theo mình và viết bất cứ khi nào tôi có cảm hứng.

Khi bắt đầu học lớp năm, giáo viên môn tuiếng Anh của tôi là cô Foster. Cô là giáo viên tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Cô luôn nói những điều tốt đẹp với mọi người. Tôi quý cô lắm nên đã cho cô xem quyển tập với những câu truyện mà tôi đã viết từ năm lớp ba. Khi cô trả lại cho tôi sau khi coi xong, cô viết một mẫu giấy với những lời khen về trí tưởng tượng phong phú và khả năng viết xuất sắc của tôi, điều đó làm tôi cảm thấy vui lắm,

Một ngày nọ, trong giờ học, một đứa bạn học của tôi thấy cuốn tập và đã giấu nó. Một đứa trong lớp bảo là nó thấy một đứa con trai lấy cuốn sổ đi trong khi tôi qua nhóm khác thảo luận về bài thuyết trình. Tôi đối mặt với tên đó, nhưng nó cứ giả vớ như thể nó không biết gì hết, mặc cho tôi nài xin nó trả lại. Tất cả những câu truyện đó tôi đều viết bằng tay và chẳng có bản copy nào hết. Lúc ấy, tôi cảm thấy hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng thì tôi quyết định không tìm kiếm quyển tập đó nữa, cho đến một ngày thứ sáu nọ, vài tuần trước khi năm học kết thúc.

“Kathy, chúng ta nói chuyện một tí được không?”, cô Foster hỏi tôi.

Tôi đến bên bàn của cô trong khi lũ bạn đang đợi tôi ở hội trường. Cô nhìn tôi cười rồi mở bìa hồ sơ của cô ra, phía ngoài có ghi là “ Lớp học kì hai”. Bên trong cô chia ra nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn tôi có thể thấy được tên của vài đứa bạn trong lớp, cuối cùng cô ngừng lại ở một ngăn có tên tôi, bên trong là những câu truyện mà tôi đã viết trong cuốn sổ của mình trước đây.

Tôi ngạc nhiên hỏi cô: “Sao cô tìm thấy được quyển tập của em ạ?”

Cô lắc đầu “ Cô có tìm thấy đâu. Đây là bản copy những sáng tác của em. Cô giữ luôn lại tất cả những câu truyện tuyệt vời mà các em viết. Nó nhắc cô nhớ đến các em và cả sự tưởng tượng dồi dào của các em nữa. Cô dẫn tôi vào phòng giáo viên và copy thêm một bản nữa rồi đưa cho tôi, có cả mảnh giấy mà cô đã từng ghi cho tôi nữa lúc trước.

“Đừng từ bỏ giấc mơ của mình, Kathy nhé! Cô đã không từ bỏ ước mơ của mình, cô luôn muốn trở thành một giáo viên và như em thấy đầy, cô đang là một giáo viên đấy thôi”

Tôi sung sướng nắm chặt những câu truyện của mình, cảm ơn cô rối rít và chạy đi tìm lũ bạn.

Tôi đã thực hiện những gì mà cô Foster đã khuyến khích. Tôi đã không từ bỏ giấc mơ của mình. Suốt nhiều năm học, tôi luôn giành được các giải thưởng và bây giờ, tôi có hàng trăm câu truyện được xuất bản thành sách và đăng trên các quyển tạp chí.

Để theo đuổi một giấc mơ của mình, bạn cần phải mạnh mẽ, kiên trì và bền bĩ. Và đôi khi, cũng cần có những con người mộng mơ khác giữ cho những giấc mơ của ta không bị chết. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một người mộng mơ như cô Foster.

Du lịch Nha Trang


Thời gian: 29/12/2007 ->> 02/01/2008 ( thời gian chính xác sẽ được thông báo sau)
Các địa điểm có thể tham quan khi du lịch tại Nha Trang: bãi biển Dốc Lết, danh thắng Hòn Chồng, du lịch đảo Hòn Mun, vịnh Nha Trang, đảo Vinpearl, …
Chi phí du lịch: 700.000 đ/người
Hạn chót đóng tiền: 20/12/2007
Các bạn có thể đóng tiền bằng cách đưa trực tiếp cho Truyền hoặc chuyển khoản qua ngân hàng:
Tên chủ tài khoản: Lê Văn Công Truyền
Số Tài Khoản: 0251001857183
Ngân hàng: VietcomBank Bình Tây
Khi chuyển tiền qua ngân hàng, các bạn sẽ gửi chi tiết thanh toán phí (số tài khoản người gửi hoặc hình chụp/scan biên lai chuyển tiền) về email: frediano@live.com hoặc giữ lại biên lai và gọi đt cho Truyền. (giữ biên lai để xác nhận việc chuyển khoản).
Mọi thông tin chi tiết xin xem trên Blog lớp: http://a11friendship.blogspot.com
Mọi chi tiết xin liên hệ:
Truyền
Số ĐT: 0938026262
Email: cong_truyen@yahoo.com hoặc Frediano@live.com
YM: cong_truyen

Sunday, November 18, 2007

Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11


Lời tạ lỗi cùng thầy


Rồi một ngày con xa rồi mái trường thân yêu, xa rồi thầy cô và bạn bè để bước vào cuộc sống, con mới thấy nuối tiếc cho những tháng ngày đã qua ... Cái thưở bình yên, mộng mơ của một thời tuổi xanh, áo trắng đã không còn nữa, mà thay vào đó là nỗi buồn! Nỗi buồn của những lần vấp ngã trước vòng quay khắc nghiệt, đầy cạm bẫy của hiện thực cuộc sống. Bài học ngày xưa thầy đã dạy còn đâu ?! Kiến thức bao năm đèn sách giờ chỉ còn là một lỗ hổng lớn; không đủ để giúp con đứng vững và đi trên con đường đời ...

Thưa thầy! Khi thời gian trôi qua, con mới nhận ra rằng sự nghèo nàn tri thức là sự thiếu hụt, mất mát nghiêm trọng cho tuổi trẻ của con; và cho dẫu xót xa, hối hận thì cũng đã muộn rồi !

Ngày xưa ... con đã không hiểu được rằng tuổi học trò đầy mơ mộng nhưng cũng phải đầy hoài bão cho tương lai . "Bài học chiều nay" mà thầy đã dạy chính là điều cần thiết để con thực hiện hoài bão ấy . Thế nhưng, bài học đó con đã "bỏ quên ngoài cửa lớp", để đắm mình "nằm nghe chim hót" và mộng "thành bướm và hoa!"

Ngaỳ xưa ... con đã không hiểu rằng tuổi học trò đầy sôi động, vui chơi nhưng cũng không được quên rèn luyện kiến thức. "Baì tập hôm qua" thầy cho, con "bỏ vào ngăn khóa kín" để "lượn lờ theo từng vòng sóng" cùng "cú ngã điệu đàng" trên "sân trượt patin".

Ngày xưa ... con đã tập tành ngồi "bên ly cà phê đen" để đốt "thời gian bằng khói thuốc" mà quên đi rằng thời gian đã trôi đi sẽ không bao giờ trở lại ! Con đã quên đi sự kỳ vọng của Mẹ Cha, công lao của thầy, con mải vui chơi va `chỉ biết "Sống cho mình và không bao giờ mơ ước". Tương lai ra sao ? "Mình là ai ? Tôi sẽ là ai ?" Con cũng không bao giờ tự hỏi!

Thưa thầy! Con trượt dài trên sự hư hỏng của bản thân, con đã tự đánh mất tương lai của mình, con giật mình, con hốt hoảng khi dần nhận ra: mình đã phụ lòng mẹ cha, phụ công thầy sớm khuya dạy dỗ.

Xin thầy tạ lỗi cho con, khi "khuya nay" con tình cờ "qua ngõ nhà thầy"; thầy vẫn còn ngồi "soạn bài trong tiếng ho khan" - lòng con nhói đau! Thầy đã tậ n tụy vì chúng con với mong ước duy nhất là sự thành đạt trong tương lai của những thế hệ mà thầy đã bỏ công dạy dỗ...

Thưa thầy! Đến bây giờ con mới hiểu được thì đã muộn rồi, tất cả đã làm phụ ơn thầy rồi! Con chợt khóc... "Điều giản đơn: cho là nhận" ấy giản dị, bình thường lắm mà con đã vô tâm "không thuộc"!

Con xin thầy thứ lỗi, dẫu có muộn màng... Thầy ơi!

Thưa Thầy

Thưa thầy, bài học chiều nay
Con bỏ quên ngoài cửa lớp
Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót
Con hóa mình thành bướm và hoa

Thưa thầy bài tập hôm qua
Con bỏ vào ngăn khóa kín
Mải lượn lờ theo từng vòng sóng
Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

Thưa thầy, bên ly cà phê đen
Con đốt thời gian bằng khói thuốc
Sống cho mình và không bao giờ mơ ước
Mình sẽ là ai ? Tôi sẽ là ai ?

Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay
Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng
Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng
Soạn bài trong tiếng ho khan

Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn
Sao con học hoài không thuộc
Để bây giờ khi con hiểu được
Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy

Lời của thầy
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...
Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ

Frediano sưu tầm.

Monday, November 12, 2007

Câu đố số 6



Đây là 2 câu đố các bạn muốn trả lời theo cách này là tùy thích. Đây ko phải là câu đố mang tính khoa học.
Câu 1:Thứ gì vừa là động vật vừa là thực vật? (gợi ý vd: trái cóc - con cóc, trái tim - con tim, ....)

Câu 2:Cá thì phải có xương, nếu để nguyên con, hổng gỡ xương mà ăn thì hóc xương là điều ko thể tránh khỏi. Nhưng có 1 loại cá ăn vô chắc chắn ko bao giờ bị hóc xương!!! Đố bạn đó là cái gì ??


Các bạn trả lời theo mẫu:
Tiêu đề (Subject): Đáp án câu đố số 6.

Tên:
Địa chỉ:
Điện thoại:
Nick chat:
Câu trả lời:

Gửi về hộp mail: Frediano@live.com

Hạn chót gửi câu trả lời: 23:59:59 ngày 30/11/2007.

Lưu ý:
- Trả lời bằng cách viết comment thì các bạn sẽ wa blog A11 Vui để trả lời câu hỏi
- 1 người có thể trả lời nhiều lần bằng cách gửi nhiều mail hay comment.
- Sau khi xác định số người giải đáp đúng câu đố, BTC sẽ tiến hành bốc thăm để chọn ra 01 người để trao giải (việc bốc thăm như thế nào sẽ do BTC quyết định và ko công bố. Nếu các bạn có thắc mắc về vấn đề này sẽ ko có hồi đáp.)
- Giải thưởng: sẽ được công bố ở phần đáp án.

Mọi thắc mắc xin để lại comment.

Những quy định mới khi tham gia Đố vui


Đối tượng tham gia:
Tất cả mọi người trừ những người sẽ được liệt kê trong lần post câu hỏi của tuần đó và bộ ba.

Cách thức tham gia:
Các bạn sẽ trả lời bằng cách gửi đáp án qua e-mail: Frediano@live.com theo mẫu:

Tên:
Địa chỉ:
Điện thoại:
Câu trả lời:

Phần tiêu đề nhớ ghi theo yêu cầu của từng câu đố ở mỗi tháng.
E-mail trả lời hợp lệ là e-mail điền đúng và đầy đủ theo mẫu theo mẫu và gửi về trước ngày quy định của mỗi câu đố. (Hạn chót gửi e-mail sẽ được ghi ở cuối mỗi câu đố). Mỗi câu hỏi chỉ trả lời 1 đáp án.
E-mail không hợp lệ: các e-mail ko điền tên, không điền theo mẫu, phần tiêu đề ghi không rõ ràng.
Lưu ý: khi tham gia trả lời câu hỏi các bạn có thể dùng tên thật, hay nick, ...
1 người có thể trả lời câu hỏi nhiều lần bằng cách gửi nhiều mail. 1 mail sẽ là 1 người tham gia. Vd: bạn gửi 04 mail đồng nghĩa có 04 người tham gia mặc dù chỉ do bạn gửi.
Cách thức trao quà:

- Quà sẽ được trao tại nhà của Fred (các bạn sẽ qua nhà lấy). Đối với những bạn nhà xa, không thể qua lấy, ... thì cần phải trả lời đúng và chính xác câu đố 02 lần Fred sẽ chuyển quà qua đường bưu điện.
- Sau 15 ngày nếu ko nhận quà thì quà đó sẽ ko còn thuộc về bạn trả lời đúng và chính xác câu hỏi tuần đó nữa.

1 tuần chỉ có nhiều nhất là 1 người nhận quà. Nếu tuần nào ko có người trả lời đúng và chính xác câu hỏi, quà sẽ được ban tổ chức muốn làm gì thì làm. Quà sẽ do ban tổ chức quyết định vào mỗi tuần.

Ngày 01/10/2007 Fred sẽ post câu hỏi đầu tiên và các bạn hãy suy nghĩ và trả lời.
Mọi thắc mắc các bạn hãy để lại comment hay trực tiếp hỏi Fred qua Yahoo Chat.

Website Mạng giao thông Việt Nam


Tai nạn giao thông và kẹt xe đang là những vấn nạn lớn của ngành giao thông Việt Name. Để góp phần giải quyết vấn nạn này, vừa qua, web site Mạng giao thông Việt Name đã chính thức ra mắt tại đỉa chỉ http://www.lenduong.vn. Đây là một website hay và thiết thực dành cho mọi người liên quan tới các vấn đề giao thông.

Website này được xây dựng nhằm mục đích nâng cao ý thức về an toàn giao thông cho tất cả mọi người. Đến với website này, bạn sẽ cập nhật được các thông tin về giao thông trên nhiều phương diện khác nhau.

Frediano

Sunday, November 4, 2007

Yahoo! Messenger 9.0 Beta


Giao diện chương trình được làm mới hoàn toàn. Thanh Titlebar và các nút nhấn được trau chuốt bóng bẩy hơn theo hiệu ứng gương với những hoa văn chìm rất đẹp mắt và chuyên nghiệp. Song, màu sắc khung chat có vẻ hơi đơn điệu và tối, đây có lẽ cũng là hạn chế lớn nhất về giao diện mà người dùng có thể nhận thấy ngay khi sử dụng. Tuy nhiên, bạn cũng có thể chuyển đổi nhanh màu sắc của giao diện chỉ với một cú nhấp chuột, một tính năng rất hay mà chỉ Y!M 9.0 mới có. Chỉ cần mở giao diện chính của Y!M 9.0, sau đó bấm vào biểu tượng vòng tròn màu vàng - đỏ phía trên thanh Titlebar để đổi màu, chương trình cung cấp sẵn cho bạn đến 7 kiểu màu.



Mặc định, Y!M 9.0 sẽ trình bày danh sách bạn chat (Messenger List) dưới dạng danh sách chi tiết (icon to hơn, status được thể hiện ngay bên dưới nickname, có thể gọi nhanh một số tính năn như: tin nhắn nhanh, gọi điện, hay gửi SMS khi bạn đưa chuột đến vị trí bên dưới status của nickname). Bạn cũng có thể chuyển sang dạng danh sách rút gọn để theo dõi dễ hơn và nhanh hơn, chỉ cần vào Contact\Detailed List. Các group được phân chia lại rõ ràng hơn bằng dải chuyển màu, giúp bạn dễ dàng phân biệt các group 1 cách nhanh chóng.

Nếu như trong phiên bản trước của Y!M muốn thể hiện status tiếng Việt bạn phải làm theo cách này , bạn cần Với Y!M 9.0, công việc đã trở nên đơn giản hơn rất nhiều vì chương trình đã hỗ trợ thể hiện status bằng tiếng Việt.

Ngoài ra, Y!M 9.0 còng bổ sung thêm tính năng hiển thị và chia sẻ hình ảnh, video clip trên YouTube ngay trong ổ chat. Mỗi khi bạn hay người dùng chat rõ 1 đường dẫn đến file hình ảnh, ngay lập tức hình ảnh đó sẽ hiển thị ngay trong cửa sổ chat, do đó bạn ko cần phải tốn công click vào link mới xem được hình ảnh hay video clip. Tính năng này cũng phòng gừa nhửng kẻ lợi dụng gửi link virus để lấy cắp thông tin, nếu bạn ko thấy hình ảnh hiển thị bên dưới đường dẫn tới file đó thì đó chính là virus, và đừng click vào đó nha.

Một tính năng khác cũng khá mới mẻ, đó là nhận biết bạn chat đã offline lâu chưa thông qua icon. Nếu người bạn caht chỉ vừa offline thì biểu tượng nằm ngay sau nickname của người đó sẽ bị làm mờ (nhưng vẫn nhìn thấy).

Ưu điểm thì nhiều nhưng Y!M 9.0 vẫn còn tồn tại 1 số hạn chế nhất định (đối với bản tiếng Việt):

- Tùy chọn Avatar (từ khung chat, vào menu Xem\Tùy chọn ảnh hiển thị riêng\Đổi ảnh hiển thị riêng) bị đảo lộn giữa "Chia sẻ ảnh riêng" và "Chia sẻ ảnh đại diện riêng".

- Yahoo! Chat bị mất tác dụng đồng nghĩa với việc bạn ko thể tham gia ChatRoom.

- Khi nhấn chuột phải lên 1 nickname bất kỳ, bạn sẽ thấy phía sau những dòng chữ có thêm những ô vuông thừa ra ....

Tóm lại, vì đây chỉ là bản beta nên phần nào còn tồn tại những hạn chế, hy vọng những phiên bản sau sẽ hoàn thiện hơn.

Download Y!M 9.0 bản tiếng Anh tại đây.

Download Y!M 9.0 bản tiếng Việt tại đây.
Nguồn Frediano's Blog.

Thursday, November 1, 2007

Hoài Linh - Kì 2: Bôn ba nơi đất khách


Rời Việt Nam, Hoài Linh tiếp tục cuộc sống mưu sinh tại một đất nước xa lạ bằng công việc chạy chợ cho gia đình người bác. Rồi nhà anh ra ở riêng, anh bắt đầu kiếm tiền với đủ thứ nghề như: công nhân hãng thịt, thợ hàn điện v.v. Trong một buổi đi hát văn nghệ, anh tình cờ quen một số nghệ sĩ và nhen nhóm ước mơ theo đuổi nghệ thuật. Câu chuyện tiếp tục được kể lại qua bức thư do chính tay Hoài Linh viết vội gửi về cho Mực Tím...




Chuyến bay đáp xuống sân bay Orlando (Florida) lúc ấy đã gần 11 giờ đêm. Sau hai mươi mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, cả gia đình tôi ai cũng mệt mỏi rã rời, phần là do lần đầu tiên đi máy bay, phần là do thức ăn trên máy bay rất khó ăn nên trông ai cũng xanh xao như người bị... sốt rét. Ra sân bay đón chúng tôi có hơn 10 người gồm hai gia đình: một là gia đình cậu bà con với mẹ tôi và một là gia đình người bạn ngày xưa của bố mẹ tôi, cũng là người đã làm giấy bảo trợ gia đình tôi sang tiểu bang này. Ra khỏi sân bay tôi bỗng rùng mình vì cái lạnh cắt da cắt thịt. Cuối tháng 11 là cao điểm của mùa đông, trời lạnh 1 - 20C là bình thường. Tôi cảm giác trong người cứ như bị đông lạnh, răng đánh lập cập vào nhau, hai lỗ tai như muốn rụng xuống. Nhưng cái lạnh này cũng chỉ là cái lạnh bên ngoài, cái lạnh trong tâm hồn mới đáng nói. Cái lạnh của sự buồn bã và lo lắng cho tương lai nơi đất khách quê người.

Xe về đến nhà. Bác tôi đã chuẩn bị một nồi hủ tíu - một món ăn đậm chất quê hương. Mọi người vui vẻ hàn huyên, không khí dường như ấm lại. Tình bà con, tình đồng hương cũng làm chúng tôi được an ủi phần nào.

Sau một giấc ngủ say vì mệt mỏi thì tôi choàng tỉnh dậy. Cả gia đình nhà bác tôi đã đi làm hết, bác tôi cũng đã chuẩn bị thức ăn để sẵn trong tủ lạnh. Khác với suy nghĩ của tôi, món ăn Việt Nam bên này chẳng thiếu thứ gì, từ mắm muối dưa cà đến khoai mì củ đậu, tất cả đều giống hệt ở Việt Nam. Tôi thích nhất là món dưa cải do ông tôi muối, ăn cơm nóng với dưa cải và mắm ruốc trong mùa lạnh còn tuyệt hơn ăn nem công chả phượng. Thế là tôi ăn liền tù tì một tuần lễ. Sau nửa tháng làm mọi thủ tục giấy tờ, gia đình tôi thuê căn nhà khác và ở riêng. Tôi bắt đầu học lái xe. Mấy ngày đầu học lí thuyết, sau một tuần tôi thi đậu và sau một tháng tôi lấy được bằng lái xe.

Gia đình tôi lúc này đang được tiền trợ cấp nên cũng chưa ai đi xin việc làm, thời gian rảnh tôi ra ngoài chợ làm phụ bác tôi. Tôi đứng ở quầy thịt, lâu lâu phụ bác bó rau cải, sắp xếp hàng hóa. Cuối tuần thì tôi đi hát cho một nhà hàng Việt Nam. Thời gian này đã là gần Tết nên gia đình tôi gói bánh chưng bỏ mối ngoài chợ của bác tôi để bán, vừa tăng thu nhập vừa đỡ nhớ quê hương khi Tết cận kề.

Sau 6 tháng nhận trợ cấp, mọi người trong gia đình tôi bắt đầu đi làm. Tôi xin vào làm hãng thịt của người bản xứ. Trong hãng thịt lúc nào cũng để nhiệt độ lạnh ngắt nên làm trong đó chẳng khác gì thời tiết mùa đông bên ngoài. Tôi làm ở công đoạn cắt thịt cốt lết, từng tảng thịt đông đá được đưa vào máy cưa để cưa ra từng lát mỏng rồi xếp vào hộp. Chiều tan ca về nhà, chiếc áo trắng của tôi nhuộm màu đỏ choét, ai mới nhìn vào cứ tưởng tôi là... bác sĩ vừa xong ca mổ. Những lúc ấy bố hay nhìn tôi và lắc đầu ngao ngán. Thân tôi gầy còm như thế này, lại làm trong hãng đông lạnh nên bố tôi sợ tôi đổ bệnh. Thế là làm được hai tháng ở hãng thịt tôi chuyển sang hãng điện tử. Nơi làm mới của tôi chỉ ngồi làm theo công đoạn, công việc của tôi là hàn những con chíp vào bo mạch. Làm được một tháng, tôi xin nghỉ vì không chịu nổi mùi chì. Tôi trở lại công việc phụ chợ cho gia đình người bác.

Trong thời gian đi làm ở các hãng tôi vẫn đi diễn văn nghệ vào cuối tuần. Trong một dịp tình cờ tôi được hát chung với những ca sĩ nổi tiếng từ Cali qua tiểu bang tôi trình diễn. Một số anh chị sau khi diễn chung với tôi đã khuyến khích tôi sang Cali theo nghiệp ca sĩ. Tôi nghe thích lắm và ngỏ lời với bố mẹ. Ban đầu mẹ tôi phản đối kịch liệt vì mẹ lúc nào cũng muốn con cái quây quần bên nhau. Tôi đành nhờ bố tôi và dì ruột nói vào. Cuối cùng mẹ tôi cũng xiêu lòng và kì hạn trong vòng ba tháng nếu tôi không làm được gì thì phải quay về nhà. Tôi đồng ý.

Ngày tôi xách vali lên đường sang Cali, mẹ tôi khóc như mưa. Bố dúi vào tay tôi 300 USD rồi dặn dò rất nhiều, nào là phải giữ gìn sức khỏe, nào là không làm được thì thôi, đừng cố gắng... Tôi bước vội ra xe mà không dám quay lại, chỉ sợ những giọt nước mắt của mẹ làm tôi mềm lòng. Vậy là thêm một chuyến đi nữa trong đời, chuyến đi tìm tương lai trong nỗi buồn xa gia đình, một chuyến đi để tìm vận số...