Monday, November 19, 2007
Tìm lại ước mơ
Lúc ấy, tôi cảm thấy hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng thì tôi quyết định không tìm kiếm quyển tập đó nữa.
Khi học lớp ba, tôi đã biết mình muốn trở thành một nhà văn. Sau khi truyện của tôi giành được giải thưởng, tôi lại bỏ ra rất nhiều thời gian rãnh rổi để viết những câu truyện về các sinh vật lạ, những cuộc phiêu lưu của bọn trẻ con và cả những bài thơ viết về cảm nhận của tôi về thế giới. Tôi luôn mơ nhìn thấy những câu truyện của mình được đăng trên những quyển tạp chí, những cuốn sách văn học. Tôi viết liên tục trong suốt năm học đó. Lên lớp bốn, tôi vẫn tiếp tục viết và để tất cả những sáng tác của mình vào một cuốn tập, để tôi có thể mang nó đi theo mình và viết bất cứ khi nào tôi có cảm hứng.
Khi bắt đầu học lớp năm, giáo viên môn tuiếng Anh của tôi là cô Foster. Cô là giáo viên tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Cô luôn nói những điều tốt đẹp với mọi người. Tôi quý cô lắm nên đã cho cô xem quyển tập với những câu truyện mà tôi đã viết từ năm lớp ba. Khi cô trả lại cho tôi sau khi coi xong, cô viết một mẫu giấy với những lời khen về trí tưởng tượng phong phú và khả năng viết xuất sắc của tôi, điều đó làm tôi cảm thấy vui lắm,
Một ngày nọ, trong giờ học, một đứa bạn học của tôi thấy cuốn tập và đã giấu nó. Một đứa trong lớp bảo là nó thấy một đứa con trai lấy cuốn sổ đi trong khi tôi qua nhóm khác thảo luận về bài thuyết trình. Tôi đối mặt với tên đó, nhưng nó cứ giả vớ như thể nó không biết gì hết, mặc cho tôi nài xin nó trả lại. Tất cả những câu truyện đó tôi đều viết bằng tay và chẳng có bản copy nào hết. Lúc ấy, tôi cảm thấy hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng thì tôi quyết định không tìm kiếm quyển tập đó nữa, cho đến một ngày thứ sáu nọ, vài tuần trước khi năm học kết thúc.
“Kathy, chúng ta nói chuyện một tí được không?”, cô Foster hỏi tôi.
Tôi đến bên bàn của cô trong khi lũ bạn đang đợi tôi ở hội trường. Cô nhìn tôi cười rồi mở bìa hồ sơ của cô ra, phía ngoài có ghi là “ Lớp học kì hai”. Bên trong cô chia ra nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn tôi có thể thấy được tên của vài đứa bạn trong lớp, cuối cùng cô ngừng lại ở một ngăn có tên tôi, bên trong là những câu truyện mà tôi đã viết trong cuốn sổ của mình trước đây.
Tôi ngạc nhiên hỏi cô: “Sao cô tìm thấy được quyển tập của em ạ?”
Cô lắc đầu “ Cô có tìm thấy đâu. Đây là bản copy những sáng tác của em. Cô giữ luôn lại tất cả những câu truyện tuyệt vời mà các em viết. Nó nhắc cô nhớ đến các em và cả sự tưởng tượng dồi dào của các em nữa. Cô dẫn tôi vào phòng giáo viên và copy thêm một bản nữa rồi đưa cho tôi, có cả mảnh giấy mà cô đã từng ghi cho tôi nữa lúc trước.
“Đừng từ bỏ giấc mơ của mình, Kathy nhé! Cô đã không từ bỏ ước mơ của mình, cô luôn muốn trở thành một giáo viên và như em thấy đầy, cô đang là một giáo viên đấy thôi”
Tôi sung sướng nắm chặt những câu truyện của mình, cảm ơn cô rối rít và chạy đi tìm lũ bạn.
Tôi đã thực hiện những gì mà cô Foster đã khuyến khích. Tôi đã không từ bỏ giấc mơ của mình. Suốt nhiều năm học, tôi luôn giành được các giải thưởng và bây giờ, tôi có hàng trăm câu truyện được xuất bản thành sách và đăng trên các quyển tạp chí.
Để theo đuổi một giấc mơ của mình, bạn cần phải mạnh mẽ, kiên trì và bền bĩ. Và đôi khi, cũng cần có những con người mộng mơ khác giữ cho những giấc mơ của ta không bị chết. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một người mộng mơ như cô Foster.
Khi học lớp ba, tôi đã biết mình muốn trở thành một nhà văn. Sau khi truyện của tôi giành được giải thưởng, tôi lại bỏ ra rất nhiều thời gian rãnh rổi để viết những câu truyện về các sinh vật lạ, những cuộc phiêu lưu của bọn trẻ con và cả những bài thơ viết về cảm nhận của tôi về thế giới. Tôi luôn mơ nhìn thấy những câu truyện của mình được đăng trên những quyển tạp chí, những cuốn sách văn học. Tôi viết liên tục trong suốt năm học đó. Lên lớp bốn, tôi vẫn tiếp tục viết và để tất cả những sáng tác của mình vào một cuốn tập, để tôi có thể mang nó đi theo mình và viết bất cứ khi nào tôi có cảm hứng.
Khi bắt đầu học lớp năm, giáo viên môn tuiếng Anh của tôi là cô Foster. Cô là giáo viên tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Cô luôn nói những điều tốt đẹp với mọi người. Tôi quý cô lắm nên đã cho cô xem quyển tập với những câu truyện mà tôi đã viết từ năm lớp ba. Khi cô trả lại cho tôi sau khi coi xong, cô viết một mẫu giấy với những lời khen về trí tưởng tượng phong phú và khả năng viết xuất sắc của tôi, điều đó làm tôi cảm thấy vui lắm,
Một ngày nọ, trong giờ học, một đứa bạn học của tôi thấy cuốn tập và đã giấu nó. Một đứa trong lớp bảo là nó thấy một đứa con trai lấy cuốn sổ đi trong khi tôi qua nhóm khác thảo luận về bài thuyết trình. Tôi đối mặt với tên đó, nhưng nó cứ giả vớ như thể nó không biết gì hết, mặc cho tôi nài xin nó trả lại. Tất cả những câu truyện đó tôi đều viết bằng tay và chẳng có bản copy nào hết. Lúc ấy, tôi cảm thấy hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng thì tôi quyết định không tìm kiếm quyển tập đó nữa, cho đến một ngày thứ sáu nọ, vài tuần trước khi năm học kết thúc.
“Kathy, chúng ta nói chuyện một tí được không?”, cô Foster hỏi tôi.
Tôi đến bên bàn của cô trong khi lũ bạn đang đợi tôi ở hội trường. Cô nhìn tôi cười rồi mở bìa hồ sơ của cô ra, phía ngoài có ghi là “ Lớp học kì hai”. Bên trong cô chia ra nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn tôi có thể thấy được tên của vài đứa bạn trong lớp, cuối cùng cô ngừng lại ở một ngăn có tên tôi, bên trong là những câu truyện mà tôi đã viết trong cuốn sổ của mình trước đây.
Tôi ngạc nhiên hỏi cô: “Sao cô tìm thấy được quyển tập của em ạ?”
Cô lắc đầu “ Cô có tìm thấy đâu. Đây là bản copy những sáng tác của em. Cô giữ luôn lại tất cả những câu truyện tuyệt vời mà các em viết. Nó nhắc cô nhớ đến các em và cả sự tưởng tượng dồi dào của các em nữa. Cô dẫn tôi vào phòng giáo viên và copy thêm một bản nữa rồi đưa cho tôi, có cả mảnh giấy mà cô đã từng ghi cho tôi nữa lúc trước.
“Đừng từ bỏ giấc mơ của mình, Kathy nhé! Cô đã không từ bỏ ước mơ của mình, cô luôn muốn trở thành một giáo viên và như em thấy đầy, cô đang là một giáo viên đấy thôi”
Tôi sung sướng nắm chặt những câu truyện của mình, cảm ơn cô rối rít và chạy đi tìm lũ bạn.
Tôi đã thực hiện những gì mà cô Foster đã khuyến khích. Tôi đã không từ bỏ giấc mơ của mình. Suốt nhiều năm học, tôi luôn giành được các giải thưởng và bây giờ, tôi có hàng trăm câu truyện được xuất bản thành sách và đăng trên các quyển tạp chí.
Để theo đuổi một giấc mơ của mình, bạn cần phải mạnh mẽ, kiên trì và bền bĩ. Và đôi khi, cũng cần có những con người mộng mơ khác giữ cho những giấc mơ của ta không bị chết. Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có một người mộng mơ như cô Foster.
No comments yet